Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC TỰ NÉM MÌNH VÀO ĐEN TỐI


Hồng Thủy
Nhà văn Nguyên Ngọc sinh năm 1932 ở Quảng Nam, tên thật là Nguyễn Văn Báu. Trong suốt cuộc đời văn chương của mình, nhà văn Nguyên Ngọc có những công lao, đóng góp nhất định cho sự nghiệp Văn học Việt Nam. Tuy nhiên, những năm gần đây đứng trước những biến cố của cá nhân, ông đã không giữ trọn được bản lĩnh thẩm mỹ của người văn nghệ sĩ, mà tự đánh mất giá trị nhân bản căn cốt nhất của mình. Những độc giả đã từng yêu mến, hâm mộ ông, cảm thấy nghi ngờ, thất vọng với những hành xử ngược đời của chính ông.
Bắt đầu từ thời gian làm Tổng biên tập báo Văn nghệ, Phó Tổng thư ký Hội Nhà văn Việt Nam, ông đã duyệt và cho phép đăng những tác phẩm có ý đồ xấu, phê phán những danh nhân và lịch sử dân tộc Việt Nam và dẫn đến bị buộc từ chức Tổng Biên tập báo Văn Nghệ và cách chức Phó Tổng thư ký Hội Nhà văn vì những sai lầm có tính nguyên tắc, khi về hưu ông luôn ôm hận thù trong lòng chờ cơ hội để phục thù.
Trong các tham luận tại các hội thảo ông liên tục đưa ra những khái niệm mới với ý đồ phủ định lịch sử đấu tranh hào hùng của dân tộc và vai trò của Đảng Cộng Sản Việt Nam, ông cho rằng: “Tất cả các phẩm văn học viết trong chiến tranh (Việt Nam) đều là những kiểu viết “minh họa” đầy chất đặt hàng của Đảng mà không phải viết do cảm xúc, do tình người. Do đó những tác phẩm thời chiến không có giá trị, bây giờ ta phải có nhận thức mới để thoát khỏi sự đặt hàng của Đảng. Những nhận định hồ đồ thiếu suy nghĩ này đã tự phủ định chính những tác phẩmg Đất Nước Đứng Lên, Rừng Xà Nu, Đường chúng ta đi... Vì muốn trả thù Đảng do bất mãn mà Nguyên Ngọc không kiềm nổi chính mình đã điên cuồng làm những hành vi sai trái.
Trong Hội thảo về  nhà chí sĩ Phan Châu Trinh ông đã hết lời khuếch trương, ca ngợi và cho rằng Phan Châu Trinh mới là người yêu nước chân chính và nếu Dân tộc Việt Nam biết đi theo con đường của Phan Châu Trinh phải “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” thì đất nước ta “sẽ không điêu tàn như ngày nay”. Điều đó, bộc lộ rõ ý đồ phủ định sạch trơn con đường và thành quả xây dựng Chủ nghĩa Xã Hội ở Việt Nam, phủ định sự lãnh đạo Đảng Cộng Sản ở Việt Nam và cuối cùng Nguyên Ngọc cũng không còn dấu nổi hành vi phản đảng tất yếu của mình: “ló cái đuôi con hồ ly tinh” mà bao năm y dấu kín, là thò tay ký “Bản góp ý Sửa đổi Hiến Pháp 2013” mà trong đó phủ định hoàn toàn Đảng Cộng Sản, như bỏ điều 4 trong Hiến Pháp, chấp nhận đa nguyên, đa đảng, đổi tên nước, thay quốc kỳ, lập lưỡng viện, tam quyền phân lập v.v…
Ngày 3 tháng 3 năm 2014 ông ra gia nhập Trưởng ban Vận động Hội Văn đoàn Độc lập – một tổ chức ở ngoài và đối lập với Hội Nhà Văn Việt Nam. Tuyên bố của Văn Đoàn Độc lập có nói rõ: “ Ở trong hội Nhà văn Việt Nam các quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm trọng, đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi các tài năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là đòi hỏi sống còn của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những quyền tự do tối thiểu đó thì không thể có một nền văn học đàng hoàng…”.
Sau một năm ông tuyên bố từ bỏ Hội nhà Văn Việt Nam vào ngày 11 tháng 5 năm 2015. Đúng thật vậy Nguyên Ngọc đã trải qua hết sai lầm này đến sai lầm khác mà không hề tự vấn, tự nhận lấy sai lầm vẫn lao lên làm bậy như một con thiêu thân!

1 nhận xét: