Giải thưởng Nhân quyền vốn rất thiêng liêng, vì mục đích cao cả, dành cho những người có đóng góp lớn vì sự tiến bộ trong bảo đảm quyền con người ở các quốc gia, vùng lãnh thổ hay ở phạm vi khu vực và thế giới. Thế nhưng, điều kỳ quặc là lâu nay, một số tổ chức nhân danh “bảo vệ quyền con người” lại làm điều vừa trái đạo lý, vừa trái pháp lý khi dựng lên cái gọi là “giải thưởng nhân quyền” để trao cho những kẻ phá hoại xã hội, phá hoại cuộc sống của người dân ở các nước mà kẻ đó sinh ra hoặc đang sinh sống, trú ngụ.
Cứ nhìn những người được các tổ chức này trao giải, nhiều người không nhịn được cười, không hiểu là họ đang diễn hề hay làm trò kỳ quặc gì. Ngẫm sâu xa hơn, những tổ chức này đang xúc phạm đến danh dự, sự hy sinh của các bậc tiền bối đã cống hiến vì quyền con người trên thế giới và xúc phạm phẩm giá con người khi đem điều thiêng liêng ra làm trò đùa giỡn, nhạo báng.
Trung tuần tháng 12 vừa rồi, tổ chức phản động Việt Tân lại dựng “giải thưởng nhân quyền”, lần này lấy tên Lê Đình Lượng - một đối tượng phạm tội bị Tòa án nhân dân (TAND) cấp cao tuyên y án 20 năm tù hồi tháng 10-2018 về tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Để chấm và trao giải, một ban giám khảo được lập ra với những cái tên vừa nghe đã biết chân tướng, gồm: Lê Công Định, dân biểu Hoa Kỳ Alan Lowenthal và Phạm Minh Hoàng.
Tiêu chí được rêu rao là “tuyển chọn dựa theo 2 tiêu chuẩn: quá trình tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam và một số hoạt động hay thành quả nổi bật” song kỳ thực, hồ sơ những kẻ này chỉ làm điều phản dân, hại nước, bị chính người dân địa phương tẩy chay. Việt Tân cũng chốt bằng câu rất khôi hài: “giải thưởng Nhân quyền Lê Đình Lượng sẽ là một nỗ lực đóng góp cụ thể vào công cuộc tranh đấu cho nhân quyền và tự do của dân tộc Việt Nam”!
Với “hội đồng”và tiêu chí như trên, nhắm mắt cũng biết số này sẽ trao giải thưởng cho ai. Và kết quả, trò hề diễn ra không thể tếu táo hơn khi 3 “nhà hoạt động nhân quyền” gồm Hoàng Đức Bình, Trần Thị Nga, Phạm Đoan Trang được xướng tên. Bình chính là đối tượng phạm tội, bị toà phúc thẩm tuyên y án 7 năm tù về tội “Chống người thi hành công vụ” và 7 năm tù về tội “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Theo bản án mà Hội đồng xét xử đã nêu, Hoàng Đức Bình thường xuyên đăng tải, chia sẻ trên Facebook cá nhân những thông tin, tài liệu tuyên truyền nói xấu chế độ, cổ vũ phong trào đa nguyên, đa đảng. Lợi dụng sự cố môi trường biển miền Trung, với tư cách Phó chủ tịch “Phong trào Lao động Việt”, Hoàng Đức Bình đã xúc tiến, thành lập “Hiệp hội ngư dân miền Trung” với ý đồ tạo dựng tổ chức ngoại vi, tập hợp lực lượng, lôi kéo giáo dân, ngư dân miền Trung tham gia vào tổ chức, tìm chọn “hạt nhân” kích động biểu tình, phá rối an ninh trật tự…
Một đối tượng như Bình gây sách nhiễu, phá hoại chính sách phát triển kinh tế và gây mất ổn định trật tự tại địa phương, hành vi đó làm ảnh hưởng cuộc sống của người dân, xâm phạm đến các quyền mà người dân được hưởng, nay lại được Việt Tân dựng lên trao thưởng vì “có thành tích trong đấu tranh cho nhân quyền” thì đủ hiểu tiêu chí đó là gì. Hồ sơ phạm tội của Bình lại được viết rất màu mè là “một nhà hoạt động tranh đấu bảo vệ quyền lợi cho người lao động, bảo vệ môi trường, giúp dân khiếu kiện Formosa”.
Tương tự, Trần Thị Nga, đối tượng bị TAND tỉnh Hà Nam tuyên phạt bị cáo Trần Thị Nga 9 năm tù về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam” thì được vôi ve thành “bà vẫn tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa, phản đối Formosa xả thải hủy diệt môi trường”. Còn Phạm Đoan Trang - đối tượng có các bài viết, cuốn sách sai trái, đi ngược lợi ích đất nước, nhân dân thì được tô màu “là một trong những người phát động chiến dịch bảo vệ cây xanh Hà Nội”, lý lịch “đã tổ chức các lớp đào tạo về báo chí, chính trị học, chính sách công quyền cho các nhà hoạt động xã hội dân sự tại Việt Nam” và “tham gia chiến dịch “cứu dân cứu biển” sau tai họa môi trường ở miền Trung”…
Vở kịch tiếp diễn với những trò khôi hài nữa khi các đối tượng rêu rao về giải thưởng đánh dấu 70 năm Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền: “Nhân dịp đánh dấu đặc biệt này, Cao ủy Nhân quyền Liên hiệp quốc đã đề ra một chiến dịch lấy tên UDHR 70, viết tắt của bốn chữ Universal Declaration of Human Rights 70 với ba mục tiêu quảng bá, tham gia và suy ngẫm. Ba mục tiêu này nhắm đến một nỗ lực duy nhất là làm sao cho người dân khắp nơi trên thế giới nâng cao sự hiểu biểt và khuyến khích các cách mà mỗi người có thể tranh đấu cho những quyền căn bản của mình mỗi ngày”!
Lâu nay, Việt Tân và các tổ chức, hội nhóm phản động vẫn bấu víu “giải thưởng nhân quyền”, lập ra vô số những tên gọi khác nhau mà cố tình không hiểu rằng, trò hề đó chính là sự xúc phạm nghiêm trọng đến giá trị nhân quyền. Có thể kể tới các giải thưởng mà các tổ chức này đưa ra như: “giải thưởng Hellman/Hammet” của tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW), “giải thưởng Stephanus” của Hiệp hội quốc tế nhân quyền tại Ðức; “giải thưởng quốc tế Gruber” của Nghiệp đoàn luật sư quốc tế, rồi “giải nhân quyền Gwangju”...
Bên cạnh đó, một số giải thưởng và danh hiệu như “Công dân mạng” của Tổ chức phóng viên không biên giới (RSF); “Phụ nữ tiêu biểu về bảo vệ quyền tự do ngôn luận” của tổ chức Tự do ngôn luận quốc tế (IFEX) có trụ sở tại Canada; giải “Phụ nữ can đảm nhất thế giới” của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ... Ngoài ra, hội nhóm lập ra “Mạng lưới nhân quyền Việt Nam” tại Mỹ còn công bố trao giải thưởng “nhân quyền Việt Nam” cho những đối tượng như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Lê Quốc Quân…
Vậy, mưu đồ của “giải thưởng nhân quyền” trên là gì? Với những đối tượng càng chống phá Nhà nước, chống phá nhân dân Việt Nam thì lại càng được “lên bục nhận thưởng” với “hội đồng giám khảo” là những thành phần bất hảo như vậy thì động cơ, mưu đồ này không khó để nhận biết. Thông qua giải thưởng, các tổ chức này vừa tạo dư luận, vừa giúp đỡ về vật chất cho các đối tượng chống phá trong nước, đồng thời tạo cớ để khuếch trương thanh thế, từ đó để nhận được sự hỗ trợ tài chính từ các tổ chức đứng sau.
Hãy điểm danh những đối tượng “lên bục nhận thưởng” trước đây như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Lê Quốc Quân, Tạ Phong Tần, Huỳnh Ngọc Chênh, Nguyễn Văn Hải (blogger Ðiếu cày"), Phan Thanh Hải (blogger "Anh ba Sài Gòn"), Nguyễn Ngọc Như Quỳnh... và vừa rồi là Hoàng Đức Bình, Trần Thị Nga, Phạm Đoan Trang. Rõ ràng, việc cổ suý, trao giải cho những đối tượng chống Nhà nước, chống nhân dân chính là một chiêu bài bịp bợm của những tổ chức thù địch với Việt Nam.
Họ cố gắng tô vẽ cho các đối tượng này qua các danh hão như “nhà báo tự do”, “nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền”, “tù nhân lương tâm”, “công dân yêu nước”... nhưng họ không thể che đậy được ý đồ chống phá Ðảng, Nhà nước, nhân dân Việt Nam, đây là hành vi vừa lợi dụng tự do báo chí, tự do ngôn luận, dân chủ, nhân quyền để tiến hành hoạt động nhằm gây bất ổn chính trị ở trong nước.
Xét đến cùng thì việc trao các loại “giải thưởng nhân quyền” cho các đối tượng đã đề cập ở trên chính là một thủ đoạn, một yếu tố cấu thành của kịch bản trong chiến lược “diễn biến hoà bình”, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam. Điều đáng nói là những đối tượng được “xướng tên” như vậy không biết đấy là điều hổ thẹn, vẫn tỏ ý đắc chí, như thể làm được công lao gì ghê gớm lắm.
Thực tế, việc giở trò trao giải thưởng cho các đối tượng vi phạm pháp luật Việt Nam, đi ngược lại lợi ích chính đáng của dân tộc của nhân dân như vậy, lại vin cớ “nhân 70 năm Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền” là sự xúc phạm đến giá trị của Tuyên ngôn, đến lương tri nhân loại. Một Tuyên ngôn ra đời và ảnh hưởng tới nhân loại như vậy mà họ lại đưa ra làm trò đùa giỡn, một Tuyên ngôn có được với bao nỗ lực của các bậc tiền nhân cũng như sự hy sinh xương máu của con người, ở đâu cũng phải tôn trọng, phải gìn giữ, bảo vệ, làm sao có thể chà đạp để thực hiện ý đồ, động cơ thấp hèn như vậy?
Đằng Minh
Bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa