Khi nhìn nhận, đánh giá về bức tranh
văn hóa ở Việt Nam, thời gian qua, nhìn từ một số hoạt động văn hóa thiếu lành
mạnh, chưa chuẩn mực trong đời sống xã hội, một số ý kiến vội vã cho rằng, môi
trường văn hóa xã hội bị vẩn đục, đời sống văn hóa của người dân nghèo nàn, tù
túng; văn hóa đạo đức xuống cấp trầm trọng. Thậm chí có ý kiến còn “lập luận”
là “người dân Việt Nam bị “o bế” vào một thứ văn hóa độc đoán, không dám “mở
miệng”, ít có điều kiện tiếp cận với thế giới văn minh ở bên ngoài…(!)
Những ý kiến trên hoặc là nhìn nhận
theo kiểu “thầy bói xem voi”, thiếu thấu đáo, khách quan, toàn diện do chỉ nhìn
vào hiện tượng hời hợt bên ngoài rồi quy kết thành bản chất; hoặc là cố tình
“nghiêm trọng hóa vấn đề” do cái nhìn thiếu thiện chí, động cơ chính trị lệch
lạc, sai trái.
Dù trong thực tế, đời sống văn hóa của
một bộ phận người dân chưa phong phú, văn hóa đạo đức có mặt xuống cấp, hiện
tượng sùng bái văn hóa nước ngoài chưa được ngăn chặn hiệu quả, một số hoạt
động văn hóa thiếu lành mạnh chưa bị đẩy lùi… nhưng những hạn chế, bất cập đó
không phải là “dòng chủ lưu chính” của văn hóa Việt Nam. Do đó, khi xem xét,
đánh giá về thành tựu văn hóa của một đất nước, phải nhìn toàn diện từ hệ thống
cơ chế, chính sách, pháp luật đến quá trình triển khai tổ chức thực hiện và đặc
biệt là hiện thực sinh động đời sống văn hóa của các tầng lớp nhân dân…
Thiện Văn
(Nguồn
QĐND)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét