Thứ Hai, 6 tháng 5, 2019

Bám vào viện trợ để sống thì lấy đâu ra tinh thần!

TƯ NGUYÊN
Năm 2005, nhân kỷ niệm 30 năm Ngày giải phóng miền nam, thống nhất đất nước, Đài Truyền hình Việt Nam phát trên VTV1 chương trình “Chiến tranh Việt Nam - cái nhìn sau 30 năm” ghi lại phát biểu của một số người Mỹ gốc Việt. Đề cập thái độ của một số kẻ vẫn còn ôm mộng “phục quốc”, ông Nguyễn Cao Kỳ, người từ năm 1967 đến năm 1971 là “phó tổng thống cái gọi là Việt Nam cộng hòa”, đã nói đại ý rằng “những người anh em ở phía bên kia” đã làm được một việc mà ông và chiến hữu không làm được, đó là “thống nhất xứ sở”, và ông khẳng định: “Phải chấp nhận đó là lịch sử, đất nước đã được thống nhất rồi. Thế giờ còn ngoái cổ lại nói phục quốc, phục quốc”!
Nhưng xem ra, 14 năm qua ý kiến của ông Nguyễn Cao Kỳ không thuyết phục được một số kẻ vẫn cay cú vì thất bại. Một mặt, họ luôn tìm mọi cách chống phá Việt Nam, mặt khác họ cố gắng tìm nguyên nhân thất bại, rút kinh nghiệm để nuôi ảo vọng trở về “phục quốc”. Mà kinh nghiệm họ rút ra loanh quanh chỉ là “bị đồng minh cắt viện trợ, bỏ rơi”, “cộng sản được nước ngoài viện trợ”, “cộng sản tuyên truyền làm phong trào phản chiến phát triển tại Mỹ”... Thế nên sau khi biết tin Vietnam Center ở Đại học Texas Tech (Texas, Mỹ) tổ chức hội thảo về đề tài “1969: Việt Nam hóa và những năm chuyển tiếp trong chiến tranh Việt Nam” thì họ mừng húm, mời gọi nhau đến dự để “nói lên hoàn cảnh éo le của đất nước lúc bấy giờ khi đồng minh Hoa Kỳ muốn bỏ rơi, miền nam và nhất là quân đội và người dân miền nam đã chiến đấu anh dũng tới viên đạn cuối cùng ra sao để xóa tan những luận điệu bôi nhọ là quân đội Việt Nam cộng hòa hèn nhát không dám chiến đấu”. Có như thế mới biết nhóm người này hoang tưởng đến mức quái đản. Bất chấp tin tức, hình ảnh về cuộc tháo chạy tán loạn để sống vong thân nơi xứ người còn đầy ứ trong vô số sách vở, trên internet, và ký ức của người trong cuộc,... những cá nhân nói trên vẫn lừa bịp chính mình để tự an ủi và cố lừa bịp được người khác.
Tuy nhiên đúng lúc này, hẳn là vì thấy số người hoang tưởng kể trên đang teo tóp dần nên đề cập hội thảo này, một địa chỉ truyền thông của người Mỹ gốc Việt đặt câu hỏi coi đây là “cơ hội cuối cùng để Việt Nam cộng hòa lên tiếng?”, trong đó phỏng vấn Vũ Văn Lộc “cựu đại tá cái gọi là quân lực Việt Nam cộng hòa” nhằm trả lời câu hỏi: “Tại sao một quân đội hùng mạnh ở Đông - Nam Á lại bỏ súng, thất thủ Sài Gòn?”. Và Vũ Văn Lộc đã bày tỏ “nỗi khắc khoải” về thất bại, đưa ra một số lý giải không có gì mới, nhưng cũng có vài điểm đáng chú ý. Về điều một số kẻ vẫn coi thất bại do “thiếu quân viện”, Vũ Văn Lộc cho rằng đó “không phải là nguyên nhân chính”, mà nguyên nhân chính là “tinh thần”, và nhận xét: Đến ngày 30-4-1975 “quân lực Việt Nam cộng hòa vẫn còn toàn bộ vũ khí, trang bị vẫn đầy đủ,... nhưng bỏ súng không chiến đấu là vì tinh thần. Trong 10 năm cuối cùng của chiến tranh, chính phủ và quân đội, nhân dân đều sống trong sự tùy thuộc vào Mỹ về vật chất và tinh thần. Khi họ bỏ là tinh thần không còn, đó là điều chính yếu”. Như vậy, Vũ Văn Lộc đã ngộ ra bản chất đích thực của “Việt Nam cộng hòa” là sự sống còn phụ thuộc vào Mỹ. Và dù Vũ Văn Lộc không nói ra, thì qua đó có thể khẳng định: một chế độ cố sống cố chết bám vào viện trợ của nước ngoài thì lấy đâu ra tinh thần để chiến đấu và khoe khoang!

2 nhận xét:

  1. Xem ra còn rất nhiều người vẫn không hiểu được vì sao Việt Nam thắng Mỹ nguỵ; họ còn ôm mộng một cách rất mơ hồ

    Trả lờiXóa
  2. Bọn ngụy quyền cho rằng do Mỹ cắt viện trợ nên mới thất hại thảm hại như vậy; từ đây chúng ta có thể thấy bộ não của chúng là rỗng tuếch

    Trả lờiXóa