Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Đừng bán rẻ lương tâm!



Dù nấp dưới chiêu bài nào thì tổ chức khủng bố “Việt tân” và các phe nhóm “cờ vàng” vẫn không thể chối cãi vai trò chủ chốt trong các âm mưu, thủ đoạn phá hoại sự nghiệp phát triển của Việt Nam. Nhưng một số người vì đồng tiền, vì muốn được bảo trợ để ra nước ngoài,... hoặc không nhận ra bản chất đen tối đó mà có hành vi tiếp tay cho kẻ xấu.
Nhiều năm nay, thường thì mỗi khi có thành viên tổ chức khủng bố Việt tân (Việt tân) bị cơ quan chức năng Việt Nam bắt tạm giam, điều tra, truy tố, xét xử, tuyên phạt án tù là y như rằng họ chối bay chối biến việc mình không phải là thành viên “Việt tân”! Chỉ đến khi được hưởng lượng khoan hồng của Nhà nước Việt Nam để định cư ở nước ngoài thì họ mới công khai thừa nhận. Điển hình là Trần Khải Thanh Thủy. Bị bắt và bị xét xử, người này không nhận là thành viên Việt tân, nhưng sau khi tới Mỹ thì tự thừa nhận là người "Việt tân". Nhưng khoảng một năm sau, trước những ứng xử lường gạt của Việt tân, trong một bài phỏng vấn, Trần Khải Thanh Thủy đã chỉ mặt vạch tên, và đánh giá tổ chức khủng bố này: “Chắc chắn mình chỉ thua họ về sự lèo lá, mánh khóe, ăn bẩn mà thôi...”.
Gần đây là Đặng Xuân Diệu. Tại Cáo trạng số 09/VKSTC-V2 ngày 18-9-2012 của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao khẳng định Đặng Xuân Diệu tham gia và được Việt tân kết nạp ngày 29-8-2009 tại Thái-lan; đã ba lần xuất cảnh ra nước ngoài để gặp gỡ một số đối tượng cầm đầu của Việt tân và tham gia các khóa huấn luyện do Việt tân tổ chức; đã giới thiệu Nguyễn Xuân Kim, Trần Minh Nhật với Hồ Đức Hòa để Việt tân tuyển lựa, kết nạp; đã được Việt tân trang bị phương tiện máy móc... Vì những hành vi đó, Đặng Xuân Diệu đã phạm tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Điều 79 Bộ luật Hình sự nước CHXHCN Việt Nam; Tòa án nhân dân tỉnh Nghệ An tuyên phạt Đặng Xuân Diệu bản án 13 năm tù giam và 5 năm quản chế sau khi mãn hạn tù. Đầu năm 2017, nhờ sự khoan hồng của Nhà nước, Đặng Xuân Diệu được xuất cảnh sang Pháp chữa bệnh. Ở Pháp, Đặng Xuân Diệu được Việt tân bảo trợ và trang facebook của người này trưng ngay ra mấy chữ cho biết chủ nhân là thành viên Việt tân. Ngày 10-4-2017, thật bi hài là trong bài viết đăng trên facebook, Đặng Xuân Diệu kể và ngao ngán than vãn: “Ba tiếng đồng hồ đi rong xin người ta ký vào thư kiến nghị giải quyết thảm họa Formosa, nhưng không được người nào chấp nhận. Có thể do con chưa biết ngôn ngữ đủ để thuyết phục người ta, nhưng con cũng đã dùng các phương tiện công nghệ hỗ trợ, cho họ xem thông tin mà họ vẫn nhún vai, lắc đầu”! Mấy bức ảnh có Đặng Xuân Diệu giơ “thư kiến nghị” trên đầu đứng chơ vơ giữa phố mà không ai buồn ngó ngàng, đã không chỉ cho thấy sự lố bịch, lạc lõng của anh ta, mà còn cho thấy sự thảm hại có nguồn gốc từ u mê, ngông cuồng của mấy kẻ tự lường gạt mình và lường gạt người khác. Nhưng “đâm lao phải theo lao”, Đặng Xuân Diệu không thể làm khác, chỉ có diễn mấy trò hề như thế anh ta mới có thể trả ơn kẻ đã bảo trợ, chăm lo, cũng là nuôi sống chính anh ta trong cuộc mưu sinh chưa hứa hẹn bất cứ điều gì khả dĩ với một kẻ không nghề nghiệp nhưng quen kiếm sống bằng vu cáo, chửi bới chính quyền, gây rối xã hội.
Đó không phải là số phận riêng của Trần Khải Thanh Thủy, Đặng Xuân Diệu, mà là số phận chung của những kẻ cùng hội cùng thuyền với hai người này, vì từ khi định cư ở nước ngoài đến nay, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải (Điếu cày),... cũng bẽ bàng tương tự. Người trước kẻ sau, hễ xuống sân bay ở nước ngoài là họ vội vã ca ngợi “thế giới tự do”, cảm ơn người giúp họ xuất ngoại, vu cáo Nhà nước Việt Nam, và hứa hẹn “tiếp tục đấu tranh”! Song sau ít ngày được Việt tân và “băng đảng cờ vàng” tán dương như “người hùng”, họ lần lượt trở về với “cái máng lợn” của “vợ ông lão đánh cá”, rồi để duy trì “tiếng tăm”, thi thoảng họ trả lời phỏng vấn của RFA, VOA, BBC, RFI,...! Vậy tại sao trước nhiều gương tày liếp thảm hại như thế mà vẫn có người mù quáng a dua, đi theo họ?
Ở Việt Nam đã xuất hiện một nghề chưa từng có trong từ điển nào, đó là nghề “kinh doanh dân chủ”. Điểm nổi bật của loại “kinh doanh” này là người tham gia không cần bỏ vốn liếng, nếu có kỹ năng thì họ sử dụng máy tính, điện thoại thông minh từ nước ngoài cung cấp để nói xấu chế độ, vu cáo, bịa đặt, đổi trắng thay đen. Còn kẻ muốn “kinh doanh dân chủ” nhưng không biết dùng máy tính, điện thoại thì phải sành nghề “rạch mặt ăn vạ”, không ai động vào vẫn lăn quay ra đường như bị đánh đập dã man! Những khả năng này phát huy đến đâu thì “đẳng cấp con buôn dân chủ” cũng nâng lên đến đó, tiền bạc cũng từ đấy mà ra. “Kinh doanh dân chủ” trở thành nghề của mấy kẻ vô liêm sỉ, trục lợi trên danh dự và lợi ích của Tổ quốc, của đồng bào.
Nhân đây cũng nên nhắc tới một số hiện tượng liên quan sự việc xảy ra ở hai tỉnh Hà Tĩnh và Nghệ An vừa qua. Công an tỉnh Nghệ An đã quyết định khởi tố, bắt tạm giam Hoàng Đức Bình vì có hành vi chống người thi hành công vụ, lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức công dân, vi phạm Điều 257, Điều 258 Bộ luật Hình sự; đồng thời, đã ra quyết định bắt tạm giam đối với Bạch Hồng Quyền. Hiện Hoàng Đức Bình đã bị tạm giam, còn Bạch Hồng Quyền thì lẩn trốn và bị phát lệnh truy nã toàn quốc vì tội “gây rối trật tự công cộng” quy định tại Điều 245 Bộ luật Hình sự. Không biết trong khi trốn tránh pháp luật, Bạch Hồng Quyền có được ai “đùm bọc”, hay phải sống chui lủi, tận hưởng hậu quả của thói hoang tưởng ngỡ hễ “kinh doanh dân chủ” là có thể sống ngoài luật pháp? Tuy nhiên, không phải người nào “kinh doanh dân chủ” cũng được Việt tân hay “băng đảng cờ vàng” chu cấp, bảo lãnh ra nước ngoài sinh sống. Như Ngô Xuân Phúc chẳng hạn. Để được ghi danh vào nghề “kinh doanh dân chủ”, anh ta lao vào tranh giành bản quyền một bài thơ để thành “người nổi tiếng”. Ghi danh xong, anh ta tự ứng cử đại biểu Quốc hội. Bị loại từ vòng hiệp thương, Ngô Xuân Phúc tuyên bố “ra khỏi đảng” rồi xăng xái ca ngợi Ngô Đình Diệm! Với vốn liếng như thế, anh ta mò mẫm đến Băng-cốc (Thái-lan) gặp Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR) để xin “tị nạn chính trị”. Như tự mô tả trên trang facebook cá nhân, một năm qua, Ngô Xuân Phúc sống lắt lay, cô độc trong phòng trọ tồi tàn ở khu ổ chuột. Hết phỏng vấn này đến phỏng vấn khác, hết hứa hẹn này đến hứa hẹn khác, mà tương lai vẫn mịt mù. Như để tăng sức nặng cho bản thân và được người ta rủ lòng thương, Ngô Xuân Phúc tuyên bố “từ bỏ quốc tịch Việt Nam”, nhưng gần đây qua than thở trên facebook có thể thấy anh ta đang ở trong tình cảnh thật thê thảm.
Sau khi bị bắt theo quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, bắt tạm giam của Công an tỉnh Hà Tĩnh về tội “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của các tổ chức, công dân” theo Điều 258 Bộ luật Hình sự, Nguyễn Văn Hóa - một trong mấy nhân vật vốn “nổi danh” trong việc lợi dụng sự cố Formosa để chống phá Nhà nước, đã nói: “Bị can muốn kêu gọi tất cả từ thanh niên đến người già, từ nông dân đến tầng lớp trí thức, lương dân cũng như người công giáo đừng vì đồng tiền, đừng vì cái lợi trước mắt như bị can đã từng trải mà gây xâm phạm, bán rẻ lương tâm, bán rẻ Tổ quốc cho các tổ chức, cá nhân trong nước và ngoài nước phản động, cực đoan chống phá Nhà nước, đừng theo vết xe đổ của bị can”. Thiết nghĩ, lời ân hận dù muộn màng song vẫn cần ghi nhận, và đó cũng là lời cảnh tỉnh đối với những ai đang còn u mê, nhắm mắt điên cuồng lao vào nghề “kinh doanh dân chủ”!
VŨ HỢP LÂN
http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/item/32946802-dung-ban-re-luong-tam.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét